I know that he had a girlfriend. Tôi biết anh ấy là một võ sĩ. Because I know he 's a fighter. Tôi biết anh ấy vẫn yêu tôi. I know that he still loves me. Tôi biết anh ấy khi còn ở Pháp và anh ấy cũng biết rõ tôi. I have known him since we were in France and he knows me too. Tôi biết anh ấy không phải
Người ta cho biết là sáu người đã chết và 29 người khác còn mất tích . Six people are known dead and 29 others still missing . 380 dân thường đã chết và 800 người bị thương. 380 civilians are killed and some 800 are wounded. Ở đây, anh là người đã chết, con trai. You are a born hero, son.
4. Tóm tắt nội dung sách Anh ấy đã không nắm tay tôi ☆ Biết đâu là phù hợp. Có những thứ bản thân rất thích nhưng không thể có được vì không phù hợp. Trên đời này, quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận.
Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết. Đánh giá : (4.2/5) Tháng đầu tiên mà tôi bỏ đi, Lục Giang Minh vẫn ăn chơi sung sướng. Tháng thứ hai mà tôi rời đi, Lục Giang Minh thỉnh thoảng sẽ bị mất ngủ. Tháng thứ ba mà tôi rời đi, Lục Giang Minh bắt đầu đi tìm tôi. Chỉ tiếc là tôi
Chỉ tội cho tôi - trôi dạt trần thế hơn mười năm, chần chừ mãi không chịu nhập mồ - cũng chỉ vì muốn nhìn thấy vợ mới của anh ấy. Kết quả là, tên đáng ghét này lại không chịu cho tôi cơ hội đó. Sau khi tôi chết, anh ấy thật sự không tái hôn. ----. Tôi từng yêu
BICHILL.CO - He thong xem phim online truc tuyen hoan toan mien phi, cap nhat phim nhanh nhat va moi nhat, phim chieu rap, phim bo nhieu tap, phim dien anh tren server youtube sieu nhanh
LTPqCxh. Tháng đầu tiên mà tôi bỏ đi, Lục Giang Minh vẫn ăn chơi sung sướngTháng thứ hai mà tôi rời đi, Lục Giang Minh thỉnh thoảng sẽ bị mất ngủTháng thứ ba mà tôi rời đi, Lục Giang Minh bắt đầu đi tìm tôiChỉ tiếc là tôi đã chết, hắn không biết[Còn một đoạn nhưng không biết phải edit sao hết][Bệnh trầm cảm thụ x Lăng nhăng công]Cảnh báo của tác giả Công không khiết, nhiều lần ngoại tình. Tra công tiện thụ, báo của edit Công rất lạm giao[Truyện còn đang trong quá trình beta nên không mượt, mong thông cảm]
19. Tôi đã cùng từng với hắn nói về cái sống này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian trong lúc chúng ta không để ý cứ thế lặng lẽ trôi đó hắn ở trên điện thoại nhìn thấy được một câu chuyện xưa, cứ nhất quyết muốn đọc cho tôi nghe, chuyện kể về một đôi đồng tính đã cùng nhau sống hơn nửa cuộc đời, bọn họ cùng nhau vượt qua thất niên chi dương, chịu đựng mọi ánh mắt của người khác, trải qua sinh hoạt bình thường nhưng cuối cùng bọn họ lại không thể vượt qua bệnh tật, sinh tử hai khi đọc xong, chúng tôi đều im lặngTôi nhịn không được mà tự hỏi, liệu đây có phải là kết cục của chúng tôi trong tương lai hay không?“Mục Ca, chúng ta lập ra một lời hứa hẹn được không?”“Hứa hẹn điều gì?”“Nếu, anh nói là nếu, anh và em âm dương cách biệt, cho dù là ai đi trước, cũng phải chờ người phía sau, được không?”Lục Giang Minh cẩn thận lắc thoạt nhìn có hơi thất vọng.“Vì sao vậy?” Lục Giang Minh ánh mắt buồn bã“Nếu như em yêu anh, em sẽ luyến tiếc bỏ lại anh một mình cô độc trên thế gian này, rốt cuộc người còn sống mới là đau khổ nhất.”Khi đó tôi thầm hạ quyết tâm nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, tôi nhất định phải sống lâu hơn Lục Giang Minh, như vậy hắn sẽ không phải chịu nỗi đau mất đi bạn hiện tại, tôi muốn hắn sẽ đau khổ suốt quãng đời còn lạiSau khi Dư Mục Ca một lần nữa bắt gặp Lục Giang Mình và Hàn Lâm lăn giường cùng nhau, cậu không hề nói gì mà là trực tiếp thay đổi chìa khóa cùng ổ khoá nhà, sau đó thu dọn đồ đạc của Lục Giang Minh rồi vứt ra người cứ như vậy mà tách đó Lục Giang Minh cảm thấy rất mất mặt, trong lòng rất bực bội vì sao Dư Mục Ca lại không hiểu chuyện, dù sao thì hắn cùng Hàn Lâm chỉ chơi qua đường mà thôi, hắn không hiểu nổi hà cớ gì mà Dư Mục Ca lại tức giận lớn đến như vậy Lục Giang Minh hơn một tháng cũng không trở về nhà, ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm, hắn căn bản không biết tình trạng khi ấy của Dư Mục Ca đã tệ đến mức sĩ Lương, chắc anh ấy đã chán ghét tôi rồi.” Thanh niên ngồi ở trên sofa, thanh âm không hề phập phồng.“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Bác sĩ Lương rất dịu dàng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn kể hết mọi chuyện.“Tôi đã hơn một tháng không gặp anh ấy.” Dư Mục Ca nhẹ giọng nói “Nhưng cháu biết là anh ấy đang ở bên cạnh những người khác.”“Cậu phải rời khỏi đây à?” Bác sĩ Lương rũ mắt hỏi“Ừm.” Ngón tay đặt trên đùi của Dư Mục Ca khẽ run lên“Cậu muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa cả đời hay sao?” Bác sĩ Lương nghe ra sự chần chờ của cậu“….” Dư Mục Ca dừng một chút, thấp giọng nói “ Tôi không muốn rời đi”“Bác sĩ Lương, tôi vẫn còn thích anh ấy.”“Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có anh ấy.”“Anh ấy là lẽ sống của tôi.”Cũng là cả thế giới của tôiLà sự tồn tại đau thấu tâm can khi bị người ta cắt họ đều nói trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát, là người nói cắt liền cắt đứt một cách sạch nghĩ đến người kia là Lục Giang Minh, tôi không nhịn được mà ở trong lòng cho hắn thêm một cơ thật là một kẻ không có tiền đồ.“Cậu có thể thử rời đi hắn ta một thời gian ngắn, nhìn xem cuộc sống không có hắn ta thì sẽ như thế nào.”Dư Mục Ca đồng đó cậu đã bị Lục Giang Minh tìm trở xa hắn ngày đầu tiên, trong đầu óc tôi đều là hình bóng của xa hắn tuần đầu tiên, tôi rất muốn quay trở về cạnh xa hắn tháng đầu tiên, tôi nhịn không được lấy ảnh của hắn ra xem, sau một thời gian tôi đã buông bỏ suy nghĩ muốn liên lạc với vậy tháng đầu tiên sau khi rời khỏi hắn, tôi đã đưa ra một quyết này là lần cuối cùng tôi rời khỏi hắn, hắn tìm không thấy tôi nhưng tôi nhìn thấy hắn đang mỉm cười.
1,304 lượt thích / 24,983 lượt đọc Hán Việt Ngã tử liễu tha bất tri dạoTác giả Thời Tể Couple gốc Lục Giang Minh × Dư Mục CaCuople chuyển ver Kim Taehyung × Jeon JungkookNguồn loại Đam mỹ, ngược ĐÂY LÀ FIC CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ NÊN ĐỪNG RCM FIC NHÉ Nội dung đều là giả tưởng vui lòng không áp đặt nên người thật __________________________________________________Văn ánTháng đầu tiên mà tôi rời đi, Kim Taehyung vẫn ăn chơi xung sướngTháng thứ hai mà tôi rời đi, Kim Taehyung thỉnh thoảng sẽ bị mất ngủ Tháng thứ ba mà tôi rời đi, Kim Taehyung bắt đầu tìm tôi Chỉ tiếc là tôi đã chết , hắn không biết bất luận tôi cố gắng ra sao , tưởng tượng đến hắn liền sẽ cười . Nhưng anh là chấp niệm của đời lại , Kim Taehyung. Có thể bạn thích? Tàn Dư Ấm Áp motquataoo 89 17 9 Tác giả Họa Sư Meow 画师Meow______________Một câu giới thiệu vắn tắt Em dùng cái chết để trao anh tình yêu vĩnh đề Trưởng thành luôn song hành cùng tiếc đánh chết không nói trong ngoài bất nhất công x dịu ngoan lấy lòng người thụTag năm tháng tuổi trẻ, hiện đại, giới giải trí, trưởng thành, chủ thụ, SE.… -RAPVIET- Sweet Wine🍷 Dng_Katsu 1,166 96 4 Dân ăn tạpCặp nào cũng nhận❤️ nếu khó quá thì tớ sẽ không nhận nhoAi trên ai dưới đều được🔥Mỗi chap là 1 câu chuyện❗WARNING R18, H+,Rape,.... nhận viết theo yêu cầu❤️Lưu ý riêng cặp Andree và Bray thì tớ có thể viết cả hai người xen kẽ trên dưới. Nhưng tớ ưu tiên Andree bot 🌝🌚… Tâm Thư HngGiangL120 0 0 1 Becky à em ổn không… Bắt đầu quá trình làm cá muối ở mạt thế- Ta bắt đầu với max năng lực oBnhBao 1 0 2 Sau một vụ thiên thạch va chạm, bầu khí quyển trên hành tinh xanh triệt để ô nhiễm, mang một mầm bệnh khôn lường. Loại bệnh do dị tượng này mang đến khiến con người mất đi lý trí, hành động như thứ thú vật, còn thèm khát cả thịt đồng loại, như là phát điên cắn nuốt mọi thứ xung quanh. Sau thời gian dài, do không có phương pháp khắc chế hữu hiệu, phần lớn nhân loại đã mất đi lý trí, trở thành quái vật cần diệt trừ. Tiêu Hề Hề là một kẻ ăn may trong số những người sống sót, nhờ đọc nhiều tiểu thuyết mà đoán biết được sẽ có đá năng lượng trong đại não lũ thây ma, từ đó trở thành nhóm người đầu tiên thức tỉnh năng lực, lăn lộn ở mạt thế hơn 20 năm trở thành một ông chú nói ít làm nhiều, nhưng vì nhân loại quá suy tàn nên cũng không chống đỡ được bao lâu, căn cứ mà Tiêu Hề Hề trú ngụ bị tang thi vây đánh, Hề ta chết dưới tay tang thi, chỉ là lúc chết không phải là cảm giác không phục, không phải là cảm xúc muốn sống, mà là một loại giải thoát. "Sống một đời như vậy, cuối cùng cũng có thể an nghỉ rồi" Tags Tiểu bạch văn, np, trọng sinh cá muối, bàn tay vàng, đỉnh lưu từ đầu, vô hạn tài nguyên, vả mặt, hài hước, mất não, nam×nam. Chủ thụCp 1vs1-Tâm cơ bất ổn công×Ôn nhu trầm ổn thụChủ đề Cọc với cả thiên hạ chỉ chừa mình em Tiêu chuẩn kép côngHệ ấm áp, truyện ngọt, không ngược, bánh ngọt. Kịch bản chuyên về hài hước, tình cảm, có não hay không đều thiết lập thế giới riêng, bất kỳ "người, vật, việc" nào trong truyện đều không nên áp vào hiện thực, đừng áp vào hiệ… [AllBin/BinAll] Chờ ngày nắng lên ongie_piiichi 7 1 1 Summary Soobin và hành trình xuyên vào sách để tìm con đường sống cho chính bản thân ý Đây là sản phẩm của trí tưởng tượng do chính mình viết nên, motip có lẽ sẽ khá quen thuộc đối với những bạn hay đọc thể loại xuyên nhanh. Mọi nội dung trong đây đều không liên quan đến người thật, nếu lỡ nó hơi phi logic mong mọi người đọc trong tâm thế xem để giải trí là chính nhé. Thêm nữa là trong truyện mình sẽ không phân rõ ra vị trí top hay bot của các nhân vật, các bạn ship như thế nào cũng được hết. Truyện chỉ được đăng duy nhất tại acc này. Các bạn đọc vui vẻ.… [GEMINIFOURTH] bé mèo của tôi Rwycuti 2 0 2 Đọc chuyện vui vẻ nhé ạ, có sai sót gì thì nói mình nhé ạ… [Try Again, Try Alive] Prod. Morii omiir11 165 0 4 Hôm nay trở nên kì lạ hơn bao giờ hết, tôi trong một thân xác khác và sống cuộc sống của họ theo cách của tôi.… [Pondphuwin]Bé mèo này cuti chít anh ròiii!! Windyy_10 959 149 13 CpPondphuwinNộidungHôm ấy,thật may em gặp được anh...Người tình trong lòng em...Phuwintang Em sẽ hét thật to!PondnaravitHét gì?Phuwintang Phuwintang rất rất yêu anh naravit!//Có vài từ chửi tục,hành động không được lưu ý đây là fanfic dựa trên trí tưởng tượng của au,không có ý bôi nhọ,cá nhân hoặc một tổ chức nào đó!MỌI THỨ TRONG ĐÂY HẦU NHƯ ĐỀU DỰA THEO TRÍ TƯỞNG TƯỢNG!!!//… [Andree x Bray] mưa norrisyce 142 39 5 dĩ hòa vi quý cả nhà ơi, góp ý vô tư, vui vẻ thuiii…
Giang Minh cứ tưởng gặp được Hàn Lâm chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cho đến khi số lần gặp nhau càng ngày càng nhiều thì hắn mới hiểu trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy, việc này hơn chắc chắn là do Hàn Lâm cố ý Đối phương cũng chẳng có hành động lớn gì, nhiều lắm thì gặp hắn thì cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó không chút dọ dự rời lúc nhất thời Lục Giang Minh cũng chẳng biết đối phương có phải đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với hắn hay là phải thì nhìn gã ta lại quá mức lạnh không phải thì số lần gặp nhau của bọn họ lại quá nhiều Lục Giang Minh thật sự không có tâm trạng để đoán Hàn Lâm trong lòng đang nghĩ vì suốt quãng đời còn lại của hắn chỉ đối mặt với bệnh tật dày vò chắc là bệnh tương tư. Giang Minh nhìn dáng vẻ yếu ớt của Đại Ngư trong tay của bác sĩ, trong đầu của hắn bỗng nhiên nghĩ đến Dư Mục Ca.“Cho dù tốn bao nhiêu tiền thì cũng phải chữa khỏi nó cho tôi.”Lục Giang Minh vẻ mặt u ám nói với bác sĩ.“Meo.” như là ngửi được hơi thở của Lục Giang Minh, Đại Ngư rên lên một tiếng nho nhỏLửa giận trong lòng của Lục Giang Minh ngay lập tức biến sĩ ôm Đại Ngư vào phòng giải Giang Minh ngồi trên băng dài bên ngoài, hắn ngơ ngác nhìn bụi bay dưới ánh nắng mặt trời đầy chói chang, Mục Ca, ngay cả Đại Ngư được anh nhặt mấy ngày trước cũng sẽ biểu lộ gì đó để cảm nhận được sự tồn tại của anh, vậy tại sao anh có tìm như thế nào thì em vẫn nhẫn tâm không một lời hồi đáp?” nay là ngày kỷ niệm yêu nhau của Lục Giang Minh và Dư Mục tiếc là thiếu mất một nhân vật Giang Minh nằm ở trên giường, hắn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Dư Mục Ca nằm trong lồng ngực của hắn rồi cùng nhau xem phim trên điện cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình, ba chữ YMG’ ở trên đó đâm vào mắt khiến hắn suýt nữa rơi lệ.“Mục Ca, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, không biết em còn nhớ hay không.”“Em chắc chắn sẽ nhớ, anh biết, chuyện có liên quan đến anh thì em sẽ không bao giờ quên.”“Anh vốn dĩ muốn đi qua những nơi mà chúng mình từng đến, nhưng sau đó anh lại từ bỏ, bởi vì không có em, những hồi ức đó đều trở nên chẳng còn ý nghĩa gì.”Người đàn ông ấy chỉ lẩm bẩm một mình, giọng nói từ tính của hắn vang vọng trong căn phòng rộng Giang Minh nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói “Mục Ca, em trở về đi.”Anh bây giờ ngay cả nằm mơ cũng không gặp được em nữa không phải còn lại tấm hình kia, anh thậm chí có chút không nhớ rõ dáng vẻ của em trông như thế biết dù có xin lỗi như thế nào thì cũng không xoá được những tổn thương em đã chịu, nhưng anh thực hy vọng rằng những ngày sau này anh sẽ bù đắp cho em thật nay Lục Giang Minh vẫn như cũ không thu được tin tức gì, người của hắn tìm khắp cả các thành phố lân cận cũng chẳng thấy dấu vết của Dư Mục Ca, điều này khiến tâm trạng của hắn đặc biệt tồi lý nhắc nhở Lục Giang Minh, có thể Nguyễn Hướng Sâm sẽ biết được Dư Mục Ca ở Giang Minh nghe vậy thì những dòng suy nghĩ lộn xộn của hắn cũng đã được thông suốt, hắn nhớ những lời trước kia Nguyễn Hướng Sâm từng nói với hắn, Dư Mục Ca đang bị trầm cảm, nếu không có thuốc cùng với sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý thì cậu có lẽ đã sớm kết thúc cuộc đời của mình, hắn có thể bắt tay điều tra từ bác sĩ tâm Giang Minh có linh cảm lần này hắn chắc chắn sẽ tìm được Dư Mục Ca, anh sẽ không để em lại rời đi lần nữa, anh sẽ nắm chặt tay em cùng em già Giang Minh đã tìm được bác sĩ khi biết được mục đích của Lục Giang Minh khi đến đây, bác sĩ Lương tháo mắt kính xuống, nhàn nhạt nói “cậu ấy chưa từng nói gì với cậu hay sao?”Lục Giang Minh cảm thấy trái tim đau đớn khó chịu, giọng nói của hắn hơi khàn khàn “Không có.”Bác sĩ Lương nghe vậy thì động tác chợt dừng lại” Vậy thì thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của bệnh nhân khi chưa nhận được sự đồng ý của đối phương.”“Tôi là người yêu của em ấy.” Đáy mắt của Lục Giang Minh như kết một tầng băng mỏng khiến người ta nhìn thấy mà sĩ Lương mỉm cười ” Dư tiên sinh chỉ nói với tôi rằng người mà cậu ấy yêu là một người thích bay nhảy, người mà cậu ấy nói đến là anh sao?Lục Giang Minh sửng sĩ Lương cúi đầu, đeo lại mắt kính “Nếu anh là người yêu của cậu ấy thì tự nhiên sẽ biết tất cả mọi chuyện của Dư tiên sinh, nhưng tôi xem ra anh cũng chẳng phải là người yêu của cậu ấy.”Lục Giang Minh biết đối phương là đang âm thầm chỉ trích hắn không phải là một người yêu đủ tư nhìn xuống ghế sô pha, trong đầu hiện lên cảnh tượng Dư Mục Ca ngồi ở đây bình tĩnh kể lại chuyện giữa cậu và khi đó, là dùng tâm trạng như thế nào mới có thể xé rách miệng vết thương cho bác sĩ Lương xem?Là mỏi mệt, là bi thương hay là buồn bã thất vọng?Nghĩ đến đây, Lục Giang Minh gần như cảm thấy không thể hít thở ra, trong lúc hắn không quan tâm thì Dư Mục Ca lại đau thương đến Giang Minh tay nắm chặt thành nắm đấm, là hắn có lỗi với cậuHắn không nghĩ đến Dư Mục Ca sẽ tổn thương sâu đến như vậy.” Làm ơn hãy nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu.”Bác sĩ Lương chăm chú nhìn hắn thật lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo “Bệnh trầm cảm nặng nếu không có thuốc ngủ cùng bác sĩ tâm lý thì sẽ không sống nổi, việc này anh biết chứ?”Trái tim của Lục Giang Minh bỗng nhiên đập loạn, hắn có một dự cảm không lành.“Cũng khoảng hai tháng rồi tôi đã không còn gặp lại Dư tiên sinh.”“Nói không chừng em ấy chỉ là thay đổi một bác sĩ tâm lý khác mà thôi.” Lục Giang Minh vẫn trông chờ vào một hi vọng nào sĩ Lương nhìn hắn đầy thương hại, chậm rãi nói, “Trước khi cậu ấy đi đã để lại cho tôi một quyển sổ ghi chép, hơn nữa cậu ấy còn nói với tôi nếu anh tìm được chỗ này thì nhất định phải giao nó cho anh.”Lục Giang Minh hai mắt đỏ lên “Quyến sổ ghi chép ấy đang ở đâu?”Bác sĩ Lương đứng dậy, đi đến kệ sách ở đằng sau lưng tìm một lúc, sau đó đưa cho hắn một quyển sổ thật Giang Minh chờ không nổi mà mở ra trang thứ nhất, đập vào trong mắt hắn là nét chữ quen thuộc.Hôm nay thấy được một câu, rất thích hợp cho tôi và Lục tiên sinh “Nguyện quân cả đời khỏe mạnh, vui sướng trôi chảy, con cháu đầy đàn, hạnh phúc dài lâu, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ gặp lại.”Lục Giang nắm chặt quyển sổ ghi chép trong đời kiếp kiếp, không bao giờ gặp lại?Làm sao có thể?Dư Mục Ca từng nói, cho dù cậu có đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ làm người yêu của hắn, không phải sao?”Sao cậu có thể đổi ý?Lục Giang Minh tiếp tục nhìn những trang tiếp theo thì kìm không nổi nước mắt, bác sĩ Lương thầm thở dài bên cạnh, thực xin lỗi, Mục Ca, tuy rằng cậu đã nói là không muốn dây dưa với hắn nữa, nhưng tôi biết rằng cậu sẽ không nỡ khiến hắn đau khổ như mà tôi cũng muốn làm điều gì đó cho sao một người đáng để nhận được sự yêu thương như cậu cuối cùng lại có thể rời đi thế giới này này với một thân thể tràn đầy đau khổ, mà người tổn thương cậu thì ngày ngày vui vẻ, không còn nhớ đến cậu là ai?”53.“Tôi không hối hận quen biết Lục tiên sinh nhưng tôi hối hận cùng anh ấy ở bên nhau.”“Hôm nay là ngày lễ tình nhân,đi đâu cũng sẽ gặp những cặp đôi ngọt ngào hạnh phúc, nhưng tôi chỉ có một căn phòng lạnh lẽo, fan của tôi đều nói những bức tranh tôi vẽ thực ngọt ngào, nhưng bon họ sẽ không bao giờ biết được, các nhân vật chính trong truyện đã là những kẻ xa lạ ở ngoài đời từ Giang Minh đột nhiên đứng dậy, truyện tranh?Truyện tranh gì?
30Khi Nguyễn Hướng Sâm còn ở nước ngoài đã từng nhiều lần lo lắng Dư Mục Ca sẽ bị thằng nhãi Lục Giang Minh bắt nạt, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại đối phương bằng cách bức ảnh đen trắng là một thiếu niên đang mỉm cười, thoạt nhìn giống như đang ngượng ngùng, dáng vẻ đó hoàn toàn trùng khớp với bóng dáng ở trong trí nhớ.” Mục ca” Anh mở miệng, giọng nói khàn đặc, tại sao lại như vậy, mới có mấy năm không gặp, tiểu Mục ca của anh ấy tại sao lại biến thành như thế này? Nguyễn Hướng Sâm gần như không còn đứng vững được nữa, anh vịn vào một thân cây, khóc lên thảm còn nhớ rõ lúc bản thân xuất ngoại, đối phương còn cười nói với anh”Anh Nguyễn, khi nào về nước em mời anh ăn cơm, anh nhớ phải dẫn về cho em một cô chị dâu đấy nhé.”Nhưng bây giờ anh đã trở về, người nợ anh một bữa cơm lại không còn Nguyễn Hướng Sâm biết Dư Mục Ca vì trầm cảm nặng nên mới uống thuốc ngủ tự sát, trong lòng anh rất muốn xé xác Lục Giang Minh ra thành từng mảnh.“Lục Giang Minh, mẹ kiếp, tại sao lúc đầu tao lại tin tưởng mà giao Mục Ca cho mày?” Đôi mắt của Nguyễn Hướng Sâm chứa đầy tơ máu, anh tức giận hét lớn vào điện thoại.“Ý anh là sao?” Lục Giang Minh ngồi trên ghế văn phòng, nhíu mày không vui Hướng Sâm phát điên cái gì nữa vậy.“Mày không biết Mục Ca bị trầm cảm sao?” Nguyễn Hướng Sâm buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nếu không anh sẽ nhịn không được mà lao đến công ty đánh chết hắn ta.“Không thể nào!” Lục Giang Minh dứt khoát phủ nhận lời nói của đối phương.“Tại sao lại không thể?” Nguyễn Hướng Sâm nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, đầu kim nhọn đâm vào tay anh, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống nhưng anh lại không có cảm giác gì, bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự tức Hướng Sâm rất hối hận vì mấy năm nay không liên lạc thường xuyên với Dư Mục Ca, nếu như lúc trước anh không ra nước ngoài thì mọi chuyện đã không như đến đứa em trai mà anh vẫn luôn đặt trong lòng yêu thương cưng chiều đã cô độc rời đi thế này khiến trái tim anh đau như dao cắt, đau đến mức anh không thở được.“Em ấy ở đâu?” Lục Giang Minh đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.“Lục Giang Minh, cả đời này mày đừng mong sẽ gặp được em ấy.” Nguyễn Hướng Sâm nói xong thì cúp Giang Minh trực tiếp đập nát điện thoại, hắn tức giận đi qua đi lại ở trong phòng làm việc, cuối cùng gọi thư ký tới “Cậu đi điều tra cho tôi Dư Mục Ca hiện tại đang ở đâu.”Thư ký đẩy mắt kính rồi xoay người chuẩn bị đi ra lúc này, Lục Giang Minh cất tiếng gọi y lại “Đợi đã, cậu nói xem tôi đối xử với Dư Mục Ca có tốt hay không?”Thư ký nhếch môi nghĩ thầm Không phải trong lòng anh tự hiểu rõ à, nếu đổi thành người khác thì có lẽ anh bị đánh chết lâu rồi, cũng bởi vì tính cách của Dư tiên sinh quá tốt nên mới có thể tiếp tục cùng anh yêu đương lâu như y không thể nói như vậy được vì vậy y chỉ lạnh lùng mở miệng “Dư tiên sinh chỉ có một mình sếp mà thôi.”Mặc dù không nói ra câu sau nhưng Lục Giang Minh cũng hiểu ý của y là gì.“Cậu đi ra ngoài đi.” Lục Giang Minh mờ mịt ngồi lên ghế sô pha, ngây ngốc nhìn lên trần Hướng Sâm xảy ra tai nạn xe trực tiếp được đưa vào phòng cấp biết được tin này, trái tim của Lục Giang Minh đột nhiên nhảy biết tại sao, hắn có cảm giác bản thân hình như đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng. Hắn đến bệnh viện hỏi thăm tình hình của Nguyễn Hướng Sâm thì bác sĩ nói cho hắn biết Nguyễn Hướng Sâm đã trở thành người thực vật, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
anh ấy không biết tôi đã chết